Tuesday, July 17, 2012

Vietnamese Entry #6: Viếng Thăm Cô Nhi Viện (Ngày 10-11).


Ngày 10: Chùa Kỳ Quang.
Xe chúng tôi dừng lại trước một ngôi chùa thật trang nghiêm và đồ sộ ở quận Gò Vấp ngoại ô Sài Gòn. Ở phía ngoài khuôn viên của chùa là những bức tượng thật to lớn của Phật Bà Quan Âm và Đức Phật Tất Đạt Đa. Thật khó có thể ngờ rằng đây là nơi ở của khoảng 150 trẻ em cô nhi, mà trong đó phần đông là trẻ em khuyết tật.
Tuấn Anh và tôi
Hoành và con gấu nhồi bông của em.
Giống như tất cả mọi người, tôi bắt đầu thăm từng phòng để phòng giao thú nhồi bông và bánh kẹo cho cho các em. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục với điều này suốt buổi, nhưng khi tôi tình cờ ngang qua căn phòng thứ hai thì mọi thứ đều khác hẳn. Căn phòng này có khoảng 6-7 trẻ em, và hầu hết trong số các em bị bệnh về não dựa theo lời nói của cô Bảy Hiền, người phụ trách phòng. Sự chú ý của tôi ngay lập tức tập trung vào hai cậu bé mắc hội chứng Down ăn trưa của họ ở phía trước của căn phòng. Cả hai vô cùng nhút nhát khi tôi tặng cho các em mỗi một con thú bông và dạy các em ôm chúng. Tuấn Anh có một con Spongebob mặc một chiếc mũ Giáng sinh, trong khi Hoành có một con gấu nhỏ trong bộ đồ ngủ và một chiếc gối. Trong lúc các em tiếp tục ăn, tôi cố gắng làm trò hề để các em cười. Tôi nắm lấy con gấu của Hoành và giả vờ nói chuyện với em thông qua con gấu. Em bắt đầu cười, và nó có thể là một trong những tiếng cười đáng yêu và hồn nhiên nhất mà tôi từng thấy. Tôi không thể không cười với em, và trong lúc cười tôi lại bắt gặp một dòng lệ nhỏ rơi xuống từ mắt mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã đùa hơi quá khi Hoành cười nhiều đến nỗi sặc và ho. Tôi rất lo lắng và cố gắng vỗ nhẹ lưng của em, nhưng may mắn là em không sao. Tôi chuyển thời gian của tôi giữa Hoành và Tuấn Anh. Mặc dù Hoành không thích được đút ăn, Tuấn Anh thích được đút ăn, và vì vậy tôi đút cho em ăn trong hầu hết thời gian mà tôi đã có với em. Khi tôi ra đi, Tuấn Anh đã tăng từ giường cũi của mình để ôm tôi một cái. Tôi ôm chầm lấy em, đỡ em xuống, và nói lời tạm biệt.
Một trong những em bé bị khuyết tật.
Tuấn Anh và Hoành chỉ là hai trong thật nhiều số trẻ em bị quên lãng. Ngay cả trong thế giới trẻ mồ côi, ta cũng có các loại trẻ mồ côi khác nhau: Những em bình thường khỏe mạnh và những người bị khuyết tật là hai điển hình. Tôi đã dành một số thời gian để nói chuyện với cô Bảy Hiền và nghe những gì cô ấy đã chia sẻ. Theo cô, những em bị bệnh tâm thần đã và đang bị lãng quên. Các em ăn thức ăn thừa sau khi những đứa trẻ bình thường được ăn trước. Ngoài ra, các em nhận được sự chú ý ít nhất khi có khách đến thăm, vì khách có xu hướng chơi vui chơi với các em bình thường nhiều hơn. Cuối cùng, đồ chơi của các em cũng chỉ là những vật vứt đi từ các em khác không chơi nữa. Có lẽ đó là lý do tại sao Hoành và Tuấn Anh đã ôm rất chặt chẽ các con thú bông của mình....
Tuy đã nói lời tạm biệt, giọng cười của Hoành và vòng tay của Tuấn Anh sẽ luôn nằm trong tim tôi mãi mãi.
Jeremy đút cho một em cô nhi ăn.
Natalie và một em cô nhi.
Long bên cạnh em bé bị khuyết tật.

Ngày 11: Cô Nhi Viện Thiên Bình
            Trận đấu bóng đá hằng năm giữa nhóm sinh viên MEMO và các em cô nhi của cô nhi viện Thiên Bình đã diễn ra thật nhộn nhịp. Tuy không mưa như mọi năm trước, nhưng cuộc rượt đuổi tỷ số đã diễn ra rất hào hứng và kết quả chung cuộc là 7-4 nghiêng về các em cô nhi. Nhóm sinh viên chúng tôi có lẽ phải chờ đến năm sau để  có thể có cơ hội chiến thắng. Năm nay, tôi không trực tiếp tham gia trong trận đấu gây cấn này, tôi và Albert đã mang một quả bóng khác qua một phần sân khác và bắt đầu một trận bóng khác cho các em nhỏ hơn muốn đá bóng nhưng không thể bắt kịp với các anh chị lớn hơn. Trong số này, có các em nhỏ mà tôi đã cùng chơi bóng năm ngoái, và các em còn nhận ra tôi.
Brittany nói chuyện với một em nhỏ.
Dễ thương quá!
Xem tôi đội nón oai chưa?
            Ngày làm việc cuối cùng của MEMO đối với tôi thật đáng nhớ. Những tiếng cười rộn vang khắp cô nhi viện. Nhìn xung quanh tôi thấy các bạn trai chơi đá bóng, các bạn gái thì chạy nhảy và nói chuyện với nhau. Điều làm tôi mỉm cười là việc các bạn sinh viên có nhiều người không nói tiếng Việt rành, trong khi các em cô nhi thì không nói được tiếng Anh. Tuy vậy, sự bất đồng ngôn ngữ này không ngăn được những tiếng cười và sự hạnh phúc trong buổi chiều hôm đó.
Trận banh thật quyết liệt
Bóng của tôi!
Bé Tâm và Christine chuẩn bị chụp hình
Thật là đáng yêu làm sao.
Chăm sóc cho em bé.
Các em còn nhỏ nhưng quậy lắm đấy!
            Hẹn gặp các em vào năm sau nhé.

-Tuấn

1 comment:

  1. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete