Thursday, July 19, 2012

Gratitude

As I sit in the comfort of my own home in Garden Grove at the moment, the clock is now ticking toward 11:00 PM of Thursday, July 19, 2012. Our trip has ended a day ago, and I want to take a moment to reflect on this mission while the memories of it is still fresh in my mind.

We started the trip exactly 2 weeks ago, also on a Thursday night (July 5), with a group of 41 eager individuals ready to embark on this journey. We landed in LAX earlier today with just 22, since the rest remained in Vietnam to spend times with their respective families. Within that two weeks, things happened that will forever remains in my heart.

With the trip coming to a close, here's a recap of what we were able to accomplished:

Scholarship: The number of students from Duc Hue, Long An receiving scholarships increased from 50 to 70 this year. From the region's reports this year, 100% of students from Duc Hue finish primary and secondary education, while 98% finish high school. This is definitely a big jump, for the percentage of primary education graduate was only about 70% six years ago. I am extremely proud that MEMO is able to be a part of this change. In addition, around 40 students were able to received dental check up at the award ceremony.

Heart Program: If everything goes accordingly, 6 young patients will be receiving life saving heart-surgeries this year.

Orphanage: Monetary support ($1000 each) were donated to Ky Quang Pagoda and Thien Binh orphanage for their upkeeps. Toys, toothpaste, and toothbrushes were also given out. Beyond that, smiles and laughter were shared between orphans and MEMO students.

Clinics: Approximately 1,800 patients were seen between four days of clinics in Tan Dong and Long Son of Long An and My Tay Phuoc and Thanh Hoa of Tien Giang. These patients were able to have their blood pressure measured, consult a doctor, get screened for EKG/Ultrasound, have a dental check up (Long An only), and receive free medications for their respective health conditions.

I would like to express a few thanks:
Thank you to the Nguyen family: Co Kim, Dr. Duy, Au Co, Long Co, and Long for being the foundation of this organization, for taking care of it and entrusting us with this mission.
Thank you to the adults: Dr. Bui, Dr. Belville, Dr. Phung, Rosalie, Mr. and Mrs. Ly, and Dr. Ninh for helping us in various aspects throughout the trip.
Thank you to all of the officers: Cecilia, Long, Andrew, Natalie, and Albert for sacrificing so much of your time (ESPECIALLY sleep time) in planning before as well as during the mission. Thank you for the love and passion you have for this organization <3
Finally, thank you to everyone who goes on this trip. Due to the length of this entry, I cannot individually thank everyone. But thank you for always being supportive of us despite changes in schedules on the trip, for being on time, for being so hardworking, and for being such an amazing and inspirational group that I had the honor to work with. I love you all to death.

Maybe I get more sentimental as I become older, but I cannot help this weird tingling feeling that is overtaking me at the moment. I can see it clear in my head everything. I remember the adrenaline rushing through everyone's face at LAX and everyone's tiredness plus excitement when we landed in Tan Son Nhat Airport. On day 2, I remembered Anton, Jonathan, Jamie, and Vina playing and laughing with the kids at the scholarship venue. On day 3, I remembered Dr. Bui and Dr. Belville refusing to eat to finish helping all of the patients and Bryant's sweaty face from working in the dental station all day. On day 4, I remembered Andrew hustle from place to place trying to keep our clinics in order. On hospital days, I remembered Ronald and Alex expressed how exciting it was for them to witness surgeries with their own eyes. On day 8, I remembered the superior crowd control team. On day 9, I remembered the lady who went beyond her duty to help out older villagers. On day 10, I remembered Hoanh and Tuan Anh, the two innocent boys who became victims of fate. On day 11, I remembered the laughter that were shared between students, orphans and doctors alike. On day 12, I remembered the bittersweet of goodbyes as we parted ways and returned to our normal lives. This was just my own memory, for I know everyone had their own memories and stories on this trip.


Another year, another piece of memory.

I came home finding that the shoes that I worn in Vietnam had now covered in mud. With the first intention to wash it, I quickly decided against it. Like the shoes still carrying the mud from Vietnam, I will continue to carry the memories of this trip with me for a long, long time. I hope that everyone also carries that special piece that memory of 6G with them, and hold it close to your heart.

With this my job in this blog is done. Thank you for reading and hope to see you in 7G.

-Tuan



Vietnamese Entry #7: Lời Kết


Tôi hiện tại đang ngồi tại nhà ở thành phố Garden Grove, quận Cam. Đồng hồ đã sắp chuyển đến nửa đêm và ngày thứ Năm, 19 tháng 7 sắp kết thúc. Chuyến đi của chúng tôi đã kết thúc một ngày trước, nên tôn muốn dành một chút thì giờ để ôn lại những kỷ niệm của hai tuần vừa qua trước khi chúng bắt đầu bị quên lãng với cuộc sống bận bịu của mỗi người.

Chúng tôi bắt đầu chuyến đi cách đây đúng 2 tuần, cũng vào một đêm Thứ Năm ( ngày 5 tháng 7), với một nhóm 41 người háo hức sẵn sàng để bắt đầu vào cuộc hành trình này. Chúng tôi hạ cánh xuống LAX trước đó ngày hôm nay với quân số chỉ 22, vì phần còn lại trong nhóm chúng tôi ở lại Việt Nam để giành thời gian với gia đình của mình. Trong thời hạn hai tuần vừa qua, những gì đã sãy ra sẽ luôn có một chỗ đứng thật đặc biệt trong trái tim tôi.

Trước hết, tôi muốn tóm tắt lại những gì mà nhóm chúng tôi đã làm được trong chuyến đi vừa qua:

Học bổng: số lượng sinh viên đến từ xã Đức Huệ, Long An được nhận học bổng nhận được tăng lên từ 50 đến 70 trong năm nay. Từ báo cáo nhận được, 100% học sinh từ Đức Huệ hoàn thành giáo dục tiểu học và cấp 2, trong khi 98% trường hoàn thành cấp 3. Điều này chắc chắn là một bước nhảy lớn, khi tỷ lệ tốt nghiệp giáo dục tiểu học chỉ khoảng 70% cách đây sáu năm. Tôi vô cùng tự hào rằng MEMO đã đóng góp một phần của sự thay đổi này. Ngoài ra, khoảng 40 học sinh đã được nha sĩ Timothy Bùi khám răng tại lễ trao giải.

Chương trình tim: Nếu mọi chuyện tốt đẹp, 6 trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh sẽ được phẫu thuật trong năm nay.

Dự Án Hy Vọng: Chùa Kỳ Quang và trại trẻ mồ côi Thiên Bình đã được nhận hổ trợ về tài chánh ($1000 cho mỗi chổ). Đồ chơi, kem đánh răng và bàn chải đánh răng cũng được tặng cho các em cô nhi. Ngoài ra, nụ cười và tiếng cười đã được vang lên tại hai nơi này.

Khám Bệnh Miễn Phí cho dân nghèo: Khoảng 1.800 bệnh nhân đã được giúp đỡ trong bốn ngày  tại Tân Đông và Sơn Long, Long An cũng như Mỹ Tây Phước và Thanh Hoà, Tiền Giang. Những bệnh nhân này được đo huyết áp, gặp bác sĩ, đo điện tim và siêu âm, khám răng (tại Long An), và được phát thuốc miễn phí.

Kế tiếp, tôi muốn thể hiện một vài lời tri ân:
Xin cảm ơn đến gia đình Cô Kim, bác sĩ Duy, Âu Cơ, Long Cơ, và Lạc Long vì họ là nền tảng của MEMO, đã chăm sóc MEMO và đã tin tưởng chúng tôi trong chuyến đi này.
Xin cảm ơn nha sĩ Timothy Bùi, bác sĩ Belville, bác sĩ Phùng Mạnh Lành, Rosalie, ông bà Lý, và bác sĩ Ninh đã giúp chúng tôi trong các khía cạnh khác nhau trong suốt chuyến đi.
Xin cảm ơn các sinh viên trong ban điều hành: Cecilia, Long, Andrew, Natalie, và Albert đã hy sinh rất nhiều thời gian của bạn (ĐẶC BIỆT là thời gian ngủ) đễ chuẩn bị và giúp cho chuyến đi trở nên tốt đẹp. Cảm ơn bạn vì tình yêu và niềm đam mê mà bạn dành cho tổ chức này <3
Cuối cùng, xin cảm ơn bạn cho tất cả những người đi trên chuyến đi này. Vì bài viết có giới hạn, tôi không thể cảm ơn từng người một. Xin cảm ơn bạn vì đã luôn hỗ trợ chúng tôi bất chấp những thay đổi trong lịch trình về chuyến đi này. xin cảm ơn các bạn đã luôn đúng giờ và làm việc tận tuỵ không than thở. Các bạn là một nhóm người thật tuyệt vời và đầy tình thương người. Thật là một vinh dự cho tôi khi tôi được làm việc với các bạn.

Khi về tới nhà, tôi bắt đầu soạn đồ để cất đi để bắt đầu trở lại với cuộc sống bình thường. Tôi thấy đôi giầy của mình đã lắm lem bùn đất thật nhiều từ Việt Nam. Tôi định đem đôi giầy đi lau, nhưng lại thôi. Như đôi giầy đã giữ lại một chút đất từ quê hương, tôi cũng muốn giữ lại một chút gì từ chuyến đi này. Dù thời gian có trôi đi, nhưng những kỷ niệm trong hai tuần qua sẽ luôn đọng mãi trong tim tôi.

Xin cám ơn mọi người đã theo giỏi cuộc hành trình của chúng tôi. Xin hẹn gặp lại vào năm sau.

-Tuấn

Wednesday, July 18, 2012

Closing Thoughts

During our final moments before we depart for America, I sense a unique high from the remaining MEMObers...

The type of high that comes from fatigue from finished work and duty fulfilled. A sense of fulfillment not just from helping those in need, but from helping those of our own kind.  

There is a glow here, a glow that comes from new friendships and strengthened bonds. Everybody's faces are ever so slightly lifted, as each of us reflect on memories made on this trip. Whether it was seeing the joy on an elder's face who just saw a doctor for the first time in years... or figuring out riddles such as Black Magic or Ronald's infamous, Open, Half-Open, or Closed Circle... or playing silly games at Scholarship Day... or learning how to bargain with the locals... or when we danced together... or when we wandered the streets of Saigon... or simply when we talked into the wee hours of the night.



6G: Mission Accomplished. 

P.s. Don't drop that thun thun thun. 

Tuesday, July 17, 2012

Vietnamese Entry #6: Viếng Thăm Cô Nhi Viện (Ngày 10-11).


Ngày 10: Chùa Kỳ Quang.
Xe chúng tôi dừng lại trước một ngôi chùa thật trang nghiêm và đồ sộ ở quận Gò Vấp ngoại ô Sài Gòn. Ở phía ngoài khuôn viên của chùa là những bức tượng thật to lớn của Phật Bà Quan Âm và Đức Phật Tất Đạt Đa. Thật khó có thể ngờ rằng đây là nơi ở của khoảng 150 trẻ em cô nhi, mà trong đó phần đông là trẻ em khuyết tật.
Tuấn Anh và tôi
Hoành và con gấu nhồi bông của em.
Giống như tất cả mọi người, tôi bắt đầu thăm từng phòng để phòng giao thú nhồi bông và bánh kẹo cho cho các em. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục với điều này suốt buổi, nhưng khi tôi tình cờ ngang qua căn phòng thứ hai thì mọi thứ đều khác hẳn. Căn phòng này có khoảng 6-7 trẻ em, và hầu hết trong số các em bị bệnh về não dựa theo lời nói của cô Bảy Hiền, người phụ trách phòng. Sự chú ý của tôi ngay lập tức tập trung vào hai cậu bé mắc hội chứng Down ăn trưa của họ ở phía trước của căn phòng. Cả hai vô cùng nhút nhát khi tôi tặng cho các em mỗi một con thú bông và dạy các em ôm chúng. Tuấn Anh có một con Spongebob mặc một chiếc mũ Giáng sinh, trong khi Hoành có một con gấu nhỏ trong bộ đồ ngủ và một chiếc gối. Trong lúc các em tiếp tục ăn, tôi cố gắng làm trò hề để các em cười. Tôi nắm lấy con gấu của Hoành và giả vờ nói chuyện với em thông qua con gấu. Em bắt đầu cười, và nó có thể là một trong những tiếng cười đáng yêu và hồn nhiên nhất mà tôi từng thấy. Tôi không thể không cười với em, và trong lúc cười tôi lại bắt gặp một dòng lệ nhỏ rơi xuống từ mắt mình. Tôi nghĩ rằng tôi đã đùa hơi quá khi Hoành cười nhiều đến nỗi sặc và ho. Tôi rất lo lắng và cố gắng vỗ nhẹ lưng của em, nhưng may mắn là em không sao. Tôi chuyển thời gian của tôi giữa Hoành và Tuấn Anh. Mặc dù Hoành không thích được đút ăn, Tuấn Anh thích được đút ăn, và vì vậy tôi đút cho em ăn trong hầu hết thời gian mà tôi đã có với em. Khi tôi ra đi, Tuấn Anh đã tăng từ giường cũi của mình để ôm tôi một cái. Tôi ôm chầm lấy em, đỡ em xuống, và nói lời tạm biệt.
Một trong những em bé bị khuyết tật.
Tuấn Anh và Hoành chỉ là hai trong thật nhiều số trẻ em bị quên lãng. Ngay cả trong thế giới trẻ mồ côi, ta cũng có các loại trẻ mồ côi khác nhau: Những em bình thường khỏe mạnh và những người bị khuyết tật là hai điển hình. Tôi đã dành một số thời gian để nói chuyện với cô Bảy Hiền và nghe những gì cô ấy đã chia sẻ. Theo cô, những em bị bệnh tâm thần đã và đang bị lãng quên. Các em ăn thức ăn thừa sau khi những đứa trẻ bình thường được ăn trước. Ngoài ra, các em nhận được sự chú ý ít nhất khi có khách đến thăm, vì khách có xu hướng chơi vui chơi với các em bình thường nhiều hơn. Cuối cùng, đồ chơi của các em cũng chỉ là những vật vứt đi từ các em khác không chơi nữa. Có lẽ đó là lý do tại sao Hoành và Tuấn Anh đã ôm rất chặt chẽ các con thú bông của mình....
Tuy đã nói lời tạm biệt, giọng cười của Hoành và vòng tay của Tuấn Anh sẽ luôn nằm trong tim tôi mãi mãi.
Jeremy đút cho một em cô nhi ăn.
Natalie và một em cô nhi.
Long bên cạnh em bé bị khuyết tật.

Ngày 11: Cô Nhi Viện Thiên Bình
            Trận đấu bóng đá hằng năm giữa nhóm sinh viên MEMO và các em cô nhi của cô nhi viện Thiên Bình đã diễn ra thật nhộn nhịp. Tuy không mưa như mọi năm trước, nhưng cuộc rượt đuổi tỷ số đã diễn ra rất hào hứng và kết quả chung cuộc là 7-4 nghiêng về các em cô nhi. Nhóm sinh viên chúng tôi có lẽ phải chờ đến năm sau để  có thể có cơ hội chiến thắng. Năm nay, tôi không trực tiếp tham gia trong trận đấu gây cấn này, tôi và Albert đã mang một quả bóng khác qua một phần sân khác và bắt đầu một trận bóng khác cho các em nhỏ hơn muốn đá bóng nhưng không thể bắt kịp với các anh chị lớn hơn. Trong số này, có các em nhỏ mà tôi đã cùng chơi bóng năm ngoái, và các em còn nhận ra tôi.
Brittany nói chuyện với một em nhỏ.
Dễ thương quá!
Xem tôi đội nón oai chưa?
            Ngày làm việc cuối cùng của MEMO đối với tôi thật đáng nhớ. Những tiếng cười rộn vang khắp cô nhi viện. Nhìn xung quanh tôi thấy các bạn trai chơi đá bóng, các bạn gái thì chạy nhảy và nói chuyện với nhau. Điều làm tôi mỉm cười là việc các bạn sinh viên có nhiều người không nói tiếng Việt rành, trong khi các em cô nhi thì không nói được tiếng Anh. Tuy vậy, sự bất đồng ngôn ngữ này không ngăn được những tiếng cười và sự hạnh phúc trong buổi chiều hôm đó.
Trận banh thật quyết liệt
Bóng của tôi!
Bé Tâm và Christine chuẩn bị chụp hình
Thật là đáng yêu làm sao.
Chăm sóc cho em bé.
Các em còn nhỏ nhưng quậy lắm đấy!
            Hẹn gặp các em vào năm sau nhé.

-Tuấn

Thien Binh Orphanage

Not only was Thien Binh orphanage the last day of the mission trip, it was also the one I was looking forward to most. As I stepped out of the bus and onto the dirt ground, I felt eyes watching me. I turned around to see a familiar face smiling at me. "Chi co nho em khong?" she asked. "Of course I remember you, Vy!" I responded in Vietnamese. This is what I had been waiting for. Soon after, a few other familiar faces showed up beside Vy. Thu came to me with candy she had received from a MEMOber and shared her fruit gummies with me while recounting the story of when I came back last year on 5G and she had received two stuffed monkeys, which she had named Thu and Thu after her name and mine. Hien approached me and told me about how she remembered having a group photo with me, and I guess she was hinting that she wanted another. I didn't mind at all. Look how photogenic they are!


Hien and Thu!

    

Thu! <3


Today was one of my favorite MEMO mission trip days. I don't think I ever stopped smiling when I was with Vy, Thu, and Hien. They were so giggly and playful. Not once did I walk around the orphanage without at least one of them holding my hand, pulling me to meet a new friend or to show me parts of the orphanage I'd never seen before. At one point, we talked about their daily lives and I bonded with them over our similar Vietnamese-Catholic upbringings. They even sang with me some worships songs and then led me into the empty church building to hear me play a song or two from the worship music book.


Hien, Vy, Thu, and new friends!
It is amazing to me that I connect so easily with these girls even with only a couple of hours with them a year. It almost feels as though we could be sisters. And I guess that is the reason I am so passionate about MEMO. When I talk about MEMO back in the United States, there seems to be a disconnect from the people we help, as if they are faceless masses of people from a foreign place far away. What I cannot capture in words about MEMO is that I am really not any different from Vy, Thu, and Hien, and being here in Vietnam with them reminds me of the many individual lives MEMO has come to change. Being involved in an organization that helps people that look and talk like me comes very naturally. When people ask me why I am so active in MEMO, the first thing that comes to mind is, "Why not?
"